Lời hay ý đẹp
18/10/2020 - 5:10 PMLê Công 955 Lượt xem

TRUYỆN NGẮN – NGHĨ SÂU

TRUYỆN NGẮN – NGHĨ SÂU

BÀN TAY

Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em luồn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em… Mềm mại.

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em… Chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

Tự trách, bấy lâu mình quá vô tình!

ĂN MÀY

Phố chiều, những dòng người đủ chủng loại xe cộ chen nhau mắc cửi. Vỉa hè, một lão ăn mày ngồi co ro, bộ quần áo lỗ chỗ những mảng thông gió. Khách bộ hành ngang qua đều lách đi qua lão chun mũi vẻ khinh miệt và ghê tởm…

Chú bé loắt choắt… Cái xắc thì to. Bé vùa đi học về năm nay bé vừa vào lớp 1. Bé đi về phía ông già, dợm bước dường như sợ hãi. Rồi bé rón rén lại gần, vòng tay nhìn cụ già “Cháu chào ông ạ”. Lão ăn mày ngẩng đầu cười, nụ cười tươi như những chồi non nhú trên thân bàng, dẫu mùa đã sắp sang Đông…

NỐT RUỒI ĐUÔI MẮT…

Vợ vào viện 3 hôm chưa đẻ. Anh tạt về nhà. Mấy thằng bạn qua chơi. Mưa – Thịt chó đê…

Anh vẫy con Vàng đến gần, nó ngoe nguẩy đuôi mừng rỡ. Bốp! Mắt con vàng trân trối nhìn anh. Đuôi mắt có một nốt ruồi…

Chiều Vợ gọi “em đang lên giường đẻ”. Anh tức tốc chạy vào. Ca đẻ khó. Bác sĩ lắc đầu “chỉ cứu được mẹ”. Anh vào phòng xác. Lật tấm drap trắng nhìn hài nhi bé bỏng lần đầu và cũng là lần cuối. Mắt nó mở to. Đuổi mắt có một nốt ruồi…

OSIN

Chị thuê nó sau khi sinh thằng cu thứ 2. Con bé ngày mới vào gầy gò hom hem nhưng đảm việc . Lau nhà cửa, trông em, nấu nướng… Chẳng chê nó được việc gì.

Năm nay thằng Cu lên ba, vài hôm nữa là đi trẻ… Nuôi thêm một miệng ăn bây giờ không có khó khăn gì, nhưng nuôi để làm gì? Chị đắn đo về việc cho con bé nghỉ việc. Hai hôm nay lần lữa định nói mà không biết lựa lời sao cho phải. Dù sao nó cũng như một thành viên gia đình này rồi. Cứ nghĩ đến thằng Cu và nó quấn quýt là chị lại ngần ngại. Con bé hình như đoán được suy nghĩ của chị, chiều tối nó bỏ cơm, ngồi ôm thằng Cu, nước mắt ngân ngấn.

Trưa chị đi làm về trên bàn có miếng giấy nét chữ nguệch ngoạc: “cháu về quê cô ạ, cháu xin lỗi đã không chào cô. Cháu nhờ cô dùng tiền lương tháng này của cháu mua cho em một món quà. Cô đừng lo cho cháu, cháu đã có tính toán rồi, cháu chào cô!…”

Chiều thằng bé đi học về, dáo dác quanh nhà tìm… Chị khóc, vội bế con ra bến xe mua vé về một miền quê nghèo…

LÔGIC

Hồi trẻ tôi học giỏi, đẹp trai, lại có tài đàn nhạc nên lúc nào cũng sẵn tới cả tiểu đội các cô gái quấn quýt bên cạnh. Tôi chẳng dại gì mà không “hoa lá cành”. Ngoài hai mươi tuổi tôi đã “nổi tiếng” khắp thị xã.

Mẹ tôi lo lắng, thường treo tấm gương của bố tôi để răn bảo:

– Anh nên học tập ngay bố anh đấy. Bố anh thuở trẻ chỉ yêu có mình mẹ và cho đến bây giờ vẫn không hề tơ vương đến một người đàn bà nào khác, dù bố anh đẹp trai và có quyền chức.

Tất nhiên, tôi vô cùng cảm phục bố tôi và cũng không nỡ để ngoài tai lời khuyên của mẹ.

Tôi lấy vợ, đẻ con, lòng chôn dần những cuộc tình đầy hấp dẫn bên tấm gương sáng bố tôi.
Bỗng dưng – Tôi nói bỗng dưng không hiểu có lôgich không – Nhưng quả là từ dạo về hưu, bố tôi bỗng dưng đổi thay tất cả. Ông sà vào thực tế các quán bia đèn mờ, mon men đến điều nghiên các sạp nhảy, gần đây còn “kết nghĩa anh em” với một cô chiêu đãi viên, bất chấp mọi lời can ngăn và những giọt nước mắt cay đắng của mẹ tôi.

Nheo cặp mắt đã đục hơi sương, mẹ thiểu não bảo tôi:

– Mẹ lo lắm! Không phải là lo cho bố anh mà lo cho anh, lo cho các cháu. Bố anh ngày trước nghiêm chỉnh, đứng đắn như vậy mà bây giờ… Hồi trẻ, tính khí anh vốn đã bừa bãi… Đến lúc về già không hiểu sẽ còn đến đâu…

Tôi cầm tay mẹ, cố đùa cho mẹ vui:

– Không có gì đáng sợ đâu mẹ ơi. Con và bố cùng đọc một cuốn sách. Có điều, con thì đọc từ trang đầu tới trang cuối, còn bố thì đọc lộn ngược từ trang cuối trở về trang đầu. Chuyện đời, xin mẹ cứ yên tâm.

Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa .

Nó về ở với Nội. Nội già. Nó làm tất cả. Nó giống người châu Phi – Đen trùi trũi! Có người hỏi: “Mày có buồn không???”. Nó im lặng nhìn xa xăm…

Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn nhiều. Nội nhìn nó ngạc nhiên. Nó ngậm ngùi: “Con còn có Nội – Nó chẳng còn ai…!”…

ƯỚC MƠ – Phương Anh

Chị mua giùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:

– Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:

– Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.

Dí dí những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:

– Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.

Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón…

HẮT HIU BÓNG MẸ – Vân Tùng

Gió quật hàng cây nghiêng ngả. Mái lá như sắp bay lên trời. Tôi khóc:

– Trời bão, nhà gần tróc nóc mà ba cũng không về!

Mẹ dỗ dành:

– Mẹ sẽ biến nơi này thành lâu đài cho ba trở lại.

Bây giờ, mưa gió không làm rung chuyển ngôi biệt thự mà mẹ dốc sức tạo nên. Nhưng ba vẫn ít khi về. Ông mê một cô gái trẻ.

Và, tôi vẫn sợ bão. Gió sẽ lùa mái tóc bạc phơ của mẹ, sợ bóng mẹ hắt hiu, di động giữa gian phòng mênh mông, trống trải.

TÍNH CÁCH – Nguyễn Thị Hoài Thanh

Mẹ tôi buôn bán, chai lì trước cán cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà hồn nhiên “ăn theo” một cách ngon lành.

Có lần, cha tôi giỡn:

– Coi chừng trôi ti vi…

– Còn sách ông chưa viết ra đã hoá đá – Mẹ tôi trả miếng – Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.

Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi hớn hoá phốc ra chặn đường con bé bán trứng vịt lộn.

– Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất cũng gặp tao – Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.

– Dì ơi, cho con khất, mẹ con ốm!

– Nhà này cũng đang ốm đây – Mẹ tôi cười bù – Khỏi bẻm mép.

Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cái mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi…

Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút khăn mùi soa chấm mắt.

Lâu sau, ti vi phát vở kịch “Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ”. Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.

ANH HAI – Lý Thanh Thảo

– Ăn thêm cái nữa đi con!

– Ngán quá, con không ăn đâu!

– Ráng ăn thêm 1 cái, má thương. Ngoan đi cưng!

– Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!

Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.

Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến. Mắt 2 đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon.

Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:

– Anh hai thổi sạch rồi mình ăn.

Thằng anh phùng má thổi. Bụi đường đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tỏm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.

– Ai biểu anh hai thổi chi cho mạnh – Con bé nói rồi thút thít.

– Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm 2 ngón thôi!

(ST) Lê Công

 


Tin liên quan

Chia sẻ bài viết: 



Bình luận:

Hỗ trợ trực tuyến

Lê Công

0369.168.366

Nhà đất bán theo tỉnh thành
Nhà đất cho thuê theo tỉnh thành
Kinh Dịch
Tử vi
Huyền không Phi Tinh
Văn Hóa_Tín Ngưỡng
Thước lỗ Ban
Xen ngày tốt
Lời hay ý đẹp
TIN NỔI BẬT

LÊ LƯƠNG CÔNG

Trụ sở: Số 31 - Mương An Kim Hải - Kenh Dương, Le Chan, Hai Phong

Tel: 0369168366 - Hotline: 0919.168.366 - Email: nhadatcongminh@gmail.com

Copyright © 2019 https://leluongcong.com/