Lời hay ý đẹp
23/04/2022 - 12:25 PMLê Công 352 Lượt xem

CÂU CHUYỆN VỀ TÌNH ANH EM

Truyện kể rằng gia đình nọ sinh được 3 anh em, người anh cả tên là Thỏ Nâu, người anh thứ hai tên là Thỏ Trắng và người em gái út tên là Thỏ Ngọc. Năm ấy dân làng mất mùa đói kém, rất nhiều gia đình đã phải ly tán. Sau khi nhặt nhạnh hết tất cả những gì có thể dùng làm thức ăn để lại cho các con cầm cự, bố mẹ 3 bạn nhỏ tạm biệt các con để vào rừng xa kiếm thức ăn. Ba anh em thỏ nén gạt nước mắt trông theo cho đến khi bóng bố mẹ khuất dần sau rặng núi xa xa.

... Trời vẫn mưa như trút kèm theo gió rét lạnh buốt sương. Ba anh em thỏ ôm chặt nhau cho đỡ lạnh. Thương hai em nên Thỏ Nâu anh đã ra ngoài kiếm củi khô để về sưởi ấm, nhưng không may bị ốm nặng. Thức ăn bố mẹ để lại ngày một ít đi. Do đói, rét và chăm anh nên Thỏ Trắng cuối cùng cũng bị ốm. Gió và mưa mỗi lúc càng mạnh khiến căn nhà nhỏ vốn đã chông chênh giờ như muốn đổ sập.

Không còn 1 nhánh củi khô nào, thức ăn cũng đã cạn hết. Nhìn hai người anh ốm mê man, chân tay lạnh ngắt khiến Thỏ Ngọc vô cùng xót xa... Sau một hồi tìm kiếm và cuối cùng cô bé đã reo lên vui sướng khi nhìn xuống mái tóc của mình. Đúng rồi, cô sẽ cắt mái tóc dài để dùng làm củi đốt sưởi ấm cho hai anh...

Khi tỉnh dậy, hai người anh thấy Thỏ Ngọc nằm bất tỉnh, vội vàng lay gọi em. Thì ra cô bé sau khi cắt đi mái tóc của mình sưởi ấm cho hai anh, cô bé cũng đã cắn bật máu tay mình để tiếp sức cho hai anh. Thỏ Nâu và Thỏ Trắng khóc gào gọi tên em nhưng Thỏ Ngọc vẫn nằm im nhắm nghiền đôi mắt.

Vừa khi đó bố mẹ của 3 anh em cũng về đến nơi, trên tay họ là giỏ bánh bằng bột màu trắng thơm phức. "Các con ơi bố mẹ đã kiếm được thức ăn rồi". Nhưng tiếng reo của họ đã vội ngưng lại khi nhìn thấy cô con gái út Thỏ Ngọc. "Con ơi tỉnh dậy đi. Con dậy mà nếm miếng bánh bố mẹ đã mang về này". Nhưng mặc cho bố mẹ, hai anh lay gọi mãi nhưng Thỏ Ngọc đã vĩnh viễn rời xa. Cô bé đã tiếp sức cho hai anh đến cạn giọt máu cuối cùng của cơ thể mình!

Những chiếc bánh bằng bột trắng tinh khiết (là món bánh dẻo sau này) đã thấm đầy nước mắt của thỏ bố, thỏ mẹ và hai thỏ anh trở thành một màu nâu vàng sẫm giống như những ngọn lửa đang cháy (chính là món bánh nướng sau này). Dường như tình yêu thương dâng trào quá lớn, không ai còn cảm thấy đói và rét.

Câu chuyện này đã làm cảm động đến Ngọc Hoàng thượng đế nên người đã ban cho Thỏ Ngọc sống lại. Cả gia đình ôm lấy nhau mừng rỡ. Thỏ Ngọc đã xin với Ngọc Hoàng ban cho dân làng không còn bị đói và rét nữa. Gia đình Thỏ Ngọc đem những chiếc bánh chia đều cho dân làng.

Còn anh, còn em, tình thương còn ở lại

Tôi có 3 ông anh trai. Hồi nhỏ, các anh luôn chơi chung với nhau, tôi là con gái, bị ra rìa.

Theo lý luận của các anh trai, con gái không phù hợp với các trò phá như giặc, quậy banh xóm. Thế nhưng, tôi vẫn lẽo đẽo đi theo, đòi chơi chung (tất nhiên có cả nước mắt và cả sự "bảo hộ" của má tôi nữa).

Anh đầu của tôi có khiếu về mỹ thuật, thích vẽ với cắt may và dọn dẹp nhà cửa. Hồi nhỏ, tóc tôi chẳng bao giờ phải đưa đi tiệm vì anh cắt tóc cho tôi theo kiểu "Maika từ trên trời rơi xuống"!

Nhớ năm học lớp 3, cuối năm tôi được lên xã nhận giải thưởng mà quần áo cũ ngắt (hồi đó, tết mới được may áo mới). Anh sáng trí lấy cái nồi, bỏ than củi vào để ủi đồ (vì nhà không sắm bàn ủi). Kết quả, anh làm cháy của tôi hết một cái quần.

Anh thứ ba của tôi học rất giỏi, may quá, anh còn mê đọc sách. Thành thử bao tiền dành dụm được từ những bữa đi câu cá, bắt tôm cua đem bán, anh đều mua sách, và luôn cho tôi đọc ké. Có lần, anh biểu tôi đưa hết tiền lì xì để anh xuống trường mua sách, nhưng lúc về không có cuốn sách nào, tôi khóc một trận, và tất nhiên cây roi của má cũng không tha cho anh.

Có lẽ hối hận vì đã đem tiền của tôi đi mua kẹo ăn hết, anh đội mưa đi nhấp cá lóc, được một con to đùng. Và anh dùng tiền bán con cá to này mua lại cho tôi những quyển sách thần kỳ. Sau này đi học xa, anh vẫn là người tôi chờ đợi nhất mỗi khi hay tin anh về, bởi thể nào anh cũng sẽ về cùng với cả đống sách báo cũ.

Anh kế tôi không mấy siêng năng chăm chỉ, luôn kèn cựa với tôi. Nhưng đến lúc tôi bị tai nạn gãy cái chân, chính anh là người chăm nom kè cõng lúc tôi cần đi lui đi tới. Năm tôi đi học lớp 5, dọc đường bị ong vò vẽ bay ra chích sưng phù hết mặt mũi, tôi đau quá ngồi khóc bên đường mãi cho đến tối, thấy anh hốt hoảng đi tìm tôi.

Sau này lớn, mỗi người anh có mỗi tính cách, số phận, kể cả tôi cũng vậy. Nhà tôi vẫn thuộc diện nghèo nên anh em mỗi người phải tự lập học hành, sinh kế. Tôi không quá tự hào vì mình có anh thành đạt, mà tôi tự hào vì có những người anh yêu thương mình.

Thương, như kiểu anh hai, là nông dân chính hiệu, biết tôi thích ăn bắp luộc, cá lóc nấu chua nên lần nào tôi về thăm quê, anh luôn chuẩn bị sẵn những thứ này để dành cho tôi.

Thương như kiểu anh ba, việc gì khó khăn dù tôi không nhờ, anh đều sẵn sàng gánh hết. Hay như kiểu anh kế tôi, chảy nước mắt lúc sang thăm tôi khi tôi lâm bệnh ngặt nghèo. Không giúp được gì nhiều, cũng chẳng lời hay để an ủi, nhưng anh biết mình có tình thương.

SƯU TẦM

 


Tin liên quan

Chia sẻ bài viết: 



Bình luận:

Hỗ trợ trực tuyến

LÊ CÔNG

0919.168.366

PHÚC THÀNH

0369.168.366

Nhà đất bán theo tỉnh thành
Nhà đất cho thuê theo tỉnh thành
Kinh Dịch
Tử vi
Huyền không Phi Tinh
Văn Hóa_Tín Ngưỡng
Thước lỗ Ban
Xen ngày tốt
Lời hay ý đẹp
TIN NỔI BẬT

LÊ LƯƠNG CÔNG

Trụ sở: Số 12, Trực Cát , Vĩnh Niệm, Lê Chân, Hải Phòng

Tel: 0919.168.366 - Hotline: 0919.168.366 - Email: nhadatcongminh@gmail.com

Copyright © 2019 https://leluongcong.com/