Vào thời cổđại, có một đầu bếp trong cung sau khi cáo lão hồi hương, ông đã xây một khu nhà lớn ởquê hương, ông còn mởmột quán rượu ởcổng khu nhà, ban đầu vốn là đểvui vẻtuổi già, kểchuyện cũđểtiêu khiển, kết quảlà người qua lại vô cùng tấp nập.
Vềsau, vùng huyện phủnơi thịtrấn nhỏnày xảy ra một trận ôn dịch lớn. Nơi đây chỉcách kinh thành có mấy trăm dặm, triều đình đã đặc phái ngựy đến đểchữa trị, nhưng một thời gian lâu sau vẫn không tìm ra căn nguyên của bệnh và cho dù thửbao nhiêu thuốc đều không có hiệu quả. Trước tình hình dịch bệnh lan tràn khiến người dân lần lượt qua đời, mọi người đều kinh hoàng bạt vía, vô cùng lo sợ. Nhìn thấy cảnh này, người đầu bếp vội đóng cửa quán rượu, cắt đứt liên lạc với thếgiới bên ngoài, cảngày trốn trong nhà. Mặc dù ông đã phong tỏa kín ngôi nhà, nhưng bệnh dịch vẫn xuyên qua tường đồng vách sắt mà lây sang ông, sức khoẻông bắt đầu suy yếu, thường hay run rẩy, hoa mắt chóng mặt, nôn ra máu.
Một ngày nọ, người đầu bếp cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, đứng trên lầu cao nhìn những ngôi nhà dân gần xa, khắp trong ngoài thành. Những phốchợtrước đây sầm uất náo nhiệt nay hoang vắng, lạnh lẽo. Những người vô gia cưthân mang trọng bệnh, vừa đi được mấy bước đã gục chết, thân thểcong queo nằm chết trên đường. Ông đầu bếp nhìn cảnh đó, nỗi buồn đột nhiên ập tới, thương xót muôn phần, ông thởdài nước mắt tuôn rơi: “Than ôi, công danh còn đâu?”
Nghĩmình một đời làm đầu bếp cung đình, nổi danh khắp thiên hạ, nhưng cũng khó thoát khỏi dịch bệnh. Họa phúc trong chốc lát, nào ai có giữđược? Ông nghĩ: “Dù sao ta cũng là người sắp chết, vàng bạc, lương thực, quần áo đầy kho đểlàm gì? Chi bằng bốthí cho những gia đình nghèo khó bần hàn kia, đểhọđược bữa ăn no mặc ấm, cũng đểkhông uổng một kiếp người, đểnhững người không may mắc bệnh mà lìa đời còn mặt mũi mà đi gặp tổtông. Hay là bốthí hết đi”.
Chính niệm hễđến, nỗi sợhãi và khiếp đảm trong ông hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, một luồng chính khí cuồn cuộn ngập tràn trong tâm, ông cảm thấy thân thểtràn trềsức sống. Ngay sau đó, ông quyết định mởcửa quán rượu, dặn dò những người làm hàng ngày hầm cháo nấu canh bốthí cho những người nghèo, cũng căn dặn người hầu mang quần áo trong kho đem cho những người quần áo rách rưới. Còn những thi thểlạnh lẽo không mảnh chiếu đắp thân, ông cũng cho người đem đi chôn cất cẩn thận. Rất nhiều gia đình giàu có thấy ông làm vậy cũng lần lượt làm theo. Họnghĩ: “Dù sao cũng cùng chết, thì chết sao cho có giá trị, có ý nghĩa một chút”. Dần dần, nỗi sợôn dịch trong lòng mọi người cũng tan biến. Đường phốchợảm đạm cũng dần dần có sinh khí trởlại.
Sau đó, khắp đường lớn ngõ nhỏtràn ngập tình người, đầy sựquan tâm, an ủi, cảthành phốđầy những lời nói nhẹnhàng ôn tồn, không còn ẩu đả, kẻcậy quyền cũng đã biến mất, và ngay cảkỹnữcũng trởnên tựtrọng. Một tháng sau, người đầu bếp ngạc nhiên phát hiện, sức khoẻcủa ông hồi phục từkhi nào, khí sắc cũng hồng hào nhưtrước.
Một ngày nọ, trong giấc mơngười đầu bếp thấy một Đạo nhân cưỡi tiên hạc bay vềphía ông, bay đến bên cạnh ông và cất bài thơrằng: “Thiện đức lớn hoá thành phương thuốc ngàn vàng, cứu thếnhân nào cần chi thuốc thảo dược? Công huyền diệu ngoài trời xa luyện thành kim đan, cảm phục đức hạnh đến cứu giúp tai ương”.
Trong mơ, người đầu bếp chắp hai tay tiếp nhận tiên đan, rồi giật mình bừng tỉnh. Đột nhiên thấy trong tay thật sựcó một hộp thuốc tiên, ông không kiềm chếđược niềm hân hoan tột độliền quay vềhướng người đạo sĩbay đến mà bái lạy. Ngày hôm sau, theo chỉdẫn trong hộp đan, người đầu bếp đã bỏmột phần thuốc vào mấy cái nồi lớn nấu lên, rồi đem phân phát cho các bệnh nhân trong và ngoài vùng, hiệu quảthực sựthần kỳ, bệnh nhân hồi phục ngay lập tức. Người đầu bếp lại đích thân mang đan dược đến hoàng cung ởkinh thành nơi dịch bệnh hoành hành suốt mấy tháng, nhờđức hạnh và thiện tâm của người đầu bếp, mọi việc đã được giải quyết triệt để. Sau khi nghe lai lịch của thuốc tiên, nhà vua đã tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, ởmột mình trong căn tĩnh thất, sám hối vềnhững việc đã làm, sau đó tập trung tinh thần, với lòng thành kính và tôn trọng viết một bức đại tựcó mấy chữ: “Thiên Kim Lương Phương—Đức” (Đức – Phương thuốc ngàn vàng).
Đức hạnh của Trương Cúc Nhân giống nhưbức đềchữ“Thanh bạch nhưthủy” của hoàng đế, đã làm cảm động người dân cảvùng, làm cảm động cảhoàng đếvà các vương công quý tộc. Nghĩa cửcứu người cao đẹp của ông đầu bếp cáo lão vềquê trong thời khắc nguy nan đã nhận được sựgiúp đỡcủa Thần Phật, đã cứu vớt được dân chúng cảvùng, ngay cảhoàng đếkhi nghe được vềnguồn gốc của thuốc tiên, đã tắm rửa thay quần áo, ởmột mình trong căn phòng yên tĩnh, sám hối và suy ngẫm, sau đó tập trung tinh thần, với lòng thành kính và tôn trọng viết tặng dòng chữ: ” Đức – phương thuốc ngàn vàng”.
sưu tầm
Chia sẻ bài viết:
LÊ CÔNG
0919.168.366
Một số cách an sao vòng Trường Sinh trong tử vi
TÍNH CÁCH, MẪU NGƯỜI, TRONG LÁ SỐ TỬ VI
7 nguyên tắc cơ bản sau cần phải xem kỹ trước khi bình giải một lá số Tử Vi
THẾ NÀO LÀ TUẾ PHÁ & NGŨ HOÀNG ĐẠI SÁT
BÍ QUYẾT SONG SƠN NGŨ HÀNH VÀ THẬP NHỊ THẦN ĐẠI PHÁP (TIÊU SA NẠP THỦY THEO THỦY PHÁP TRƯỜNG SINH)
Ý nghĩa của việc thờ bàn thờ Ông Địa
“BẢN GỐC” CỦA THƯỚC LỖ-BAN DÀNH CHO CÁC BẠN THẬT SỰ HAM MÊ PHONG THỦY !!!
LÊ LƯƠNG CÔNG
Trụ sở: Số 12, Trực Cát , Vĩnh Niệm, Lê Chân, Hải Phòng
Tel: 0919.168.366 - Hotline: 0919.168.366 - Email: nhadatcongminh@gmail.com
Copyright © 2019 https://leluongcong.com/